Đăng trong Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

[BNQ] Chương 78

Chương 78

     Thuận Bình vốn là thành phố cổ ngàn năm, không làm công nghiệp. Vài năm gần đây mới bắt đầu khai thác ngành du lịch, mà muốn khai thác du lịch thì đương nhiên phải hoàn thiện giao thông.

     Ga tàu Thuận Bình rất đặc biệt, tồn tại từ rất lâu, chính phủ chi một số tiền lớn để tu sửa nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài của nó, cố gắng không phá vỡ nét cổ xưa của thành phố Thuận Bình.

     Bây giờ trạm xe lửa không quá đông, học sinh sinh viên đi học xa cũng đã trở về, hiện còn chưa tới thời điểm khai giảng. Ngoài ra trước đó còn xảy ra tình trạng sạt lở, số lượng khách du lịch cũng giảm rất nhiều.

     Quầy bán vé nằm bên trái sảnh chờ, có lẽ việc tu sửa sảnh chờ đã ngốn hết chi phí cho nên công trình cải tạo quầy bán vé bị kéo dài vô thời hạn.

     Ánh sáng lờ mờ, cả dãy rộng lớn như vậy mà trống huơ trống hoác, chỉ có duy nhất một quầy trông còn bình thường.

     Lương Phi tiến lên, quan sát xung quanh xong bèn không nhịn được mở miệng nói: “Gì vậy, không có khách thì đèn cũng chẳng thèm bật luôn hả?”

     Từ Viễn cười đáp: “Mày thì biết cái gì, bây giờ ở đây đang có chủ trương tiết kiệm điện. Buổi sáng vắng người đương nhiên sẽ không bật đèn rồi.”

     Đoàn người đi thẳng đến quầy bán vé vẫn mở, trước cửa bán vé cũng tối mịt, tấm kính đã rất lâu không được lau chùi, mờ mờ ảo ảo.

     Lương Phi nhỏ giọng nói với Đỗ Yến: “Tao thấy mày nên kiến nghị với chính phủ, kính cửa sổ bẩn đến mức này sẽ gây ảnh hưởng đến hình tượng thành phố đó.”

     Đỗ Yến tùy tiện đối đáp một câu. Cậu chẳng phải là Tiếu Lang, không biết quầy bán vé vốn mang bộ dạng rách nát này hay có điểm gì kỳ lạ.

     Điền Lạc là dân địa phương duy nhất trong nhóm đã về nhà từ tối hôm qua, hiển nhiên không ai phát hiện tình huống thật sự của quầy bán vé. Thế nhưng trước khi bước đến, Đỗ Yến đã quan sát toàn bộ xung quanh, không có bất kỳ chỗ nào khác thường cả.

     Bởi vì kính cửa sổ quá bẩn nên cậu không nhìn rõ khuôn mặt của người bán vé ngồi sau quầy. Song cậu nghĩ đây cũng chỉ là người thường mà thôi, không có âm khí quấn thân, cũng chẳng phải là thứ do ác quỷ biến thành.

     Mấy phút sau, Từ Viễn mua vé xong xuôi. Đỗ Yến nhìn mấy tấm vé màu đỏ trong tay cậu ta, không có gì dị thường cả.

     Đỗ Yến âm thầm tra số hiệu đoàn tàu trên điện thoại, đúng là nó thực sự tồn tại.

     Dù sao trong lòng cậu cũng vô cùng lo sợ bất an, luôn cảm thấy bạn bè Tiếu Lang có lẽ không thể dễ dàng rời khỏi Thuận Bình như vậy.

     Nếu đã quyết định đi thì mọi người bèn tùy tiện đi dạo trong thành phố Thuận Bình một chút, đợi đến gần thời gian xuất phát mới đến ga tàu.

     Trạm Thuận Bình không phải ga tàu cao tốc, người đưa tiễn có thể mua vé vào ga. Đỗ Yến không yên tâm nên mua một tấm vé đi cùng mọi người đến tận lúc lên tàu.

     Sân ga vắng tanh, chỉ có mấy người bọn họ đang chờ ở đó.

     Thời tiết hôm nay không đẹp cho lắm. Rõ ràng buổi sáng ánh nắng chan hòa mà bây giờ đã bị mây đen bao phủ, thoạt nhìn như sắp đổ mưa.

     Có lẽ sắp được rời khỏi cái nơi kỳ quái này nên tâm trạng bọn họ cũng thả lỏng hơn, cãi nhau ầm ĩ về kế hoạch khi trở về nhà. 

     Không lâu sau, đằng xa vang lên tiếng còi thật dài, đám người vô thức nhìn về phía đường ray. Ánh đèn rọi đến có phần chói mắt, đoàn tàu chuẩn dừng lại.

     Khi tàu hỏa ngừng lăn bánh, vì không ai xuống nên bạn bè Tiếu Lang nhanh chóng lên tàu.

     Thuận Bình là ga nhỏ, chỉ dừng có vài phút đã bắt đầu khởi hành. Bỗng nhiên, Đỗ Yến bắt gặp một thứ vốn không nên xuất hiện. 

     Số hiệu của đoàn tàu có chữ K ở đầu, toa xe màu đỏ trắng xen kẽ. Thế nhưng ngay khi con tàu lăn bánh, Đỗ Yến lại nhìn thấy bên ngoài toa xe chậm rãi chuyển thành màu xanh lá cây kiểu cũ.

     Đoàn tàu dần tăng tốc, đồng thời mọi toa tàu đều biến thành màu xanh lá, không phải màu sắc của loại tàu kiểu mới mà là loại cũ chỉ xuất hiện trên phim truyền hình.

     Thầm nghĩ một câu không ổn. Cậu lập tức chạy ra ngoài, quang cảnh xung quanh đã dần thay đổi, thềm sân ga cũng trở nên đổ nát.

     Không thấy nhân viên duy trì trật tự trong sân đâu nữa. Đỗ Yến nhanh chóng đuổi theo con tàu, may mà tốc độ của tàu hỏa xanh lá kiểu cũ này rất chậm, cậu hoàn toàn có thể bắt kịp nó.

     Tiếp theo Đỗ Yến lấy hết sức nhảy lên, bám vào đuôi tàu. Cậu kéo cửa ra, trực tiếp đi thẳng vào trong buồng xe.

     Cửa tàu hỏa kiểu cũ khi mở từ bên ngoài phát ra tiếng ồn rất lớn, nhưng lúc Đỗ Yến bước vào toa xe lại chẳng có ai để ý đến cậu.

     Toa xe rất đông, chỗ nào cũng có người ngồi. Khuôn mặt bọn họ vô cảm, đơ như khúc gỗ, ngay cả mắt cũng chẳng chớp lúc Đỗ Yến xuất hiện. 

     Cách bài trí trong toa xe dựa theo tàu hỏa xanh lá, không dùng máy điều hoà, có thể mở cửa sổ, lưng ghế dựng thẳng được bọc da giả, xếp nối liền nhau, không chia chỗ ngồi cụ thể.

     Những hành khách mặc quần áo của thập niên sáu mươi bảy mươi, giặt đến bạc màu, vá chằng vá đụp, vẻ mặt chết lặng, dãi nắng dầm mưa.

     Đổi thành bất cứ người nào cũng sẽ bị cảnh tượng quỷ dị này dọa sợ đến mức chỉ hận không thể nhảy xuống tàu ngay tắp lự. Thế nhưng Đỗ Yến lại rất bình tĩnh đi về phía trước.

     Quả nhiên dự cảm mơ hồ của Đỗ Yến lúc ở quầy bán vé cũng chẳng phải vô cớ. Hiện tại đoàn tàu này rõ ràng là thuộc về thành phố Thuận Bình khác.

     Cậu không thể tiếp tục trì hoãn thêm, trước hết phải tìm được bạn bè của Tiếu Lang cái đã. Không biết mấy cô cậu sinh viên bình thường ở trên đoàn tàu chứa đầy u linh sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

     Đỗ Yến đi dọc các toa, rốt cục khi đến một toa hành khách mới thấy cảnh tượng thay đổi. Trước mắt không còn là toa ghế ngồi cũ nát mà là toa giường nằm hiện đại.

     Đỗ Yến nghe thấy âm thanh trò chuyện không ngừng vang lên, bầu không khí vô cùng vui vẻ thoải mái, xem ra bạn bè Tiếu Lang vẫn chưa phát hiện bất thường trên toa tàu.

     Trong toa giường nằm này chỉ có mấy người bọn họ, Đỗ Yến xuất hiện khiến cả đám phải giật mình.

     Lương Phi trợn tròn mắt: “Ơ người anh em, mày định cho bọn tao niềm vui bất ngờ đấy à?”

     Ngụy Tử Triết cười: “Sao nào, đây là không nỡ rời xa, suy đi nghĩ lại vẫn quyết định tới thành phố lân cận chơi với bọn tao chứ gì?”

     Mặc dù mọi người đều rất thong dong nhưng Đỗ Yến lại không thể không phá vỡ sự yên bình ấy một cách phũ phàng. Tình hình đã đến mức này thì chỉ cần ai đó ra ngoài rót nước hoặc đi vệ sinh là sẽ phát hiện điểm bất thường của toa bên cạnh ngay.

     Đỗ Yến ngồi xuống, thẳng thắn nói: “Tàu hỏa này có vấn đề.”

     Bọn họ đều từng trải qua chuyện quỷ quái trong làng cổ, nghe Đỗ Yến nói vậy, nụ cười trên mặt họ ngay lập tức vụt tắt.

     Chu Điềm là người mẫn cảm nhất. Đỗ Yến vừa dứt lời, tóc gáy của cô nàng đã dựng đứng, run rẩy hỏi: “Vấn, vấn đề ở đâu hả anh?”

     Đỗ Yến đáp: “Bọn mày đi theo tao, nhưng mà hãy bình tĩnh chút, tạm thời vẫn chưa xảy ra chuyện gì hết.”

     Cả nhóm lẳng lặng bám sau lưng Đỗ Yến. Lúc đi tới chỗ nối toa, không cần cậu nói gì thêm, ai có mắt cũng đều nhận ra điểm bất thường của đoàn tàu này.

     Đây rõ ràng là một con tàu cao tốc được trang bị máy điều hòa, coi như là toa ghế ngồi liền nhau cũng không thể mở hết cửa sổ như vậy.

     Huống chi toa giường nằm của bọn họ trống không mà toa ghế ngồi ngay bên cạnh lại chật ních người.

     Đợi đến khi bọn họ nhìn được khuôn mặt từng hành khách thì chỉ càng cảm thấy sợ hãi. Chu Điềm suýt chút nữa đã hét lên, may mà cô nàng nhanh tay lẹ mắt bịt miệng mình, yên lặng lùi về sau mấy bước.

     Mặc dù thế nhưng cô nàng vẫn phát ra tiếng. Song những khuôn mặt cứng đờ kia vẫn chẳng nhúc nhích như những pho tượng lâu đời.

     Mọi người rón rén đóng cửa, trở về toa giường nằm. Hai mắt nhìn nhau mãi mà không ai nói gì, cuối cùng vẫn là Lương Phi mở miệng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

     Đỗ Yến buông tay: “Hiện tại đã lên tàu rồi, có muốn cũng không thể làm gì. Cứ chờ đến trạm tiếp theo xem có xuống tàu được hay không đã.”

     Mặc dù Đỗ Yến đã động viên bọn họ nhưng trong lòng cậu âm thầm dự đoán, chuyến này tám phần mười là cả đám sẽ không thể rời khỏi thành phố Thuận Bình.

     Bên trong buồng xe lập tức liền trở nên im lặng. Dưới tình huống thế này, tất cả mọi người đều không còn hứng thú tán gẫu nữa, chỉ đành nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, cầu mong đoàn tàu mau chóng đến ga tiếp theo.

     Không lâu sau, bên trong toa xe đột nhiên tối sầm lại. Bóng tối bất chợt bao phủ khiến Chu Điềm vốn đang căng thẳng run lẩy bẩy. Nếu Ngụy Tử Triết không vội vàng ôm lấy Chu Điềm thì chắc chắn tiếng thét chói tai của cô nàng sẽ xuyên thủng toa xe mất.

     “Là đường hầm.” Đỗ Yến nhắc nhở.

     Cậu vừa dứt lời, đèn bên trong toa xe cũng sáng lên. Đỗ Yến đứng dậy ló đầu ra ngoài, phát hiện ngoại trừ toa xe của bọn họ thì các toa khác đều đang chìm trong bóng tối.

     Toa xe giường nằm của bọn họ như bị sức mạnh quỷ dị nào đó ngăn cách, trở nên hoàn toàn xa lạ với các toa xe kiểu cổ màu xanh lá khác.

     Ngụy Tử Triết thấy Chu Điềm càng run rẩy dữ dội hơn, bèn mở miệng dỗ dành: “Qua đường hầm này xong là đến trạm, đến lúc đó chúng ta có thể xuống tàu rồi.”

     Lương Phi cũng gật đầu phụ họa: “Ừ, lần trước đường hầm an toàn lắm, chỉ có hơi dài thôi.”

     Lúc này bầu không khí mới hòa hoãn đôi chút. Toa xe đột nhiên rung lắc sau đó chậm rãi ngừng chuyển động.

     Cảm xúc căng thẳng của Chu Điềm đạt đến đỉnh điểm, hoàn toàn sụp đổ. Cô nàng thấp giọng khóc thút thít: “Lại sao nữa? Em chỉ muốn nghỉ hè thì ra ngoài chơi chút thôi mà hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra. Đoàn tàu này không đi mà dừng để làm cái gì vậy?”

     Tâm trạng ai cũng vô cùng khẩn trương, mặc dù Ngụy Tử Triết đang vỗ lưng Chu Điềm để động viên nhưng một câu an ủi cũng không thể nói được.

Tác giả:

Bình luận về bài viết này